Ở cảnh mở đầu của Past Lives, vào khoảnh khắc Nora quay lại và đối diện với ống kính, vẻ bí ẩn trong ánh mắt và nụ cười của cô mang đến một cảm giác hiếu kỳ phấn khích, khiến ta mong đợi muốn biết câu chuyện đằng sau nụ cười và ánh mắt đó là gì. Past Lives là một bộ phim khá thú vị đến từ Celine Song và nhà A24, không ngờ rằng một khái niệm nhiều tầng ý nghĩa như “nhân duyên” lại có thể được diễn giải một cách nhẹ nhàng như vậy.
Trên thực tế, việc Celine Song đem “nhân duyên” làm tiền đề cho mối quan hệ giữa Nora và Hae Sung là một nước đi thông minh, bởi sau hết thì mối quan hệ đó thật khó để gọi tên, và cũng không thể nói rằng đó là tình yêu. Ở độ tuổi 12, khi tình yêu của Hae Sung bắt đầu thì trong lòng cô bé Na Young vẫn chỉ là thích, như cô nói với mẹ mình, “Con thích bạn ấy vì bạn ấy nam tính”. Điều đó được chứng minh bằng việc Nora đã quên mất Hae Sung khi cô hỏi mẹ mình: “Cậu bạn năm đó con có cảm tình tên gì nhỉ?” một cách lơ đãng và cô cũng sẽ không kiếm tìm cậu chỉ để vui như cô đã thừa nhận với Hae Sung. Bởi vì nếu người ta yêu nhau, người ta sẽ không quên nhau, dù cho là 12 tuổi, 22 tuổi, hay thậm chí là 52, 92 tuổi đi nữa. Sự xuất hiện đầu phim của Nora dễ khiến cho người ta cảm thấy có lẽ giữa cô và Hae Sung từng có một đoạn tình, nhưng đến đây thì ta hiểu rằng không hề, có chăng là nhân duyên giữa người với người có những lúc thật khó tỏ bày.
Nhưng Hae Sung thực sự đã từng yêu cô bạn nhỏ của anh, năm 12 tuổi anh đã yêu cô bé ấy, năm 24 tuổi anh lại yêu và mãi đến sau này anh vẫn còn hoài giữ trong lòng mối tình đầu đó. Nora nói rằng người anh yêu là cô bé Nora 12 tuổi, người đã không còn ngồi trước mặt anh, nhưng tôi cho rằng anh cũng đã chớm yêu cô gái Nora 24 tuổi, chỉ là bọn họ không cho nhau đủ thời gian và không gian để trở lại bên nhau. Mà cũng khó có thể trở lại.
Đối với Nora, Hae Sung chính là phần Hàn Quốc mà cô mãi nhớ nhưng không thể có lại, là phần Hàn Quốc mà phần nào đó đã phai nhạt trong con người cô và chỉ còn lại nơi tiềm thức, như trong mỗi giấc mơ cô chỉ nói tiếng Hàn. Khi Hae Sung hỏi Nora rằng nếu như mười hai năm trước anh tới New York hay nếu cô không nhập cư thì bọn họ sẽ ra sao, nhưng cuộc đời thì không có “nếu như…”, và giả chăng mười hai năm trước họ có trở lại gặp nhau thì mọi chuyện có lẽ cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Câu hỏi vang lên nhiều nhất giữa hai người họ ở cuộc hạnh ngộ mười hai năm trước là “Bao giờ anh đến New York?”/”Bao giờ em đến Seoul?”, “Tại sao anh không đến New York?”/”Tại sao anh phải đến đó?”. Rõ ràng, cả Hae Sung và Nora đều không sẵn lòng từ bỏ nơi chốn của mình vì đối phương, Nora sẽ không trở về Seoul hoặc giả cô có đến thăm anh khi đó rồi bọn họ yêu nhau, vậy thì cô sẽ làm gì khi đứng trước sự lựa chọn phải ở lại Seoul hay trở về New York đây?
Bởi vì Hae Sung sẽ không rời khỏi Hàn Quốc, anh là một người đàn ông Hàn Quốc chính hiệu, nam tính kiểu Hàn Quốc, tư duy kiểu Hàn Quốc, anh là phần Hàn Quốc đã chìm khuất trong con người Nora nhưng lại không đủ mạnh mẽ để níu lấy bước chân cô quay về. Trong khi đó, Hae Sung cũng khó mà hòa nhập được vào đời sống của một người Mỹ, nếu đến đó, anh sẽ mãi mãi là một người Hàn Quốc lạc lõng giữa nước Mỹ to lớn. Giấc mơ của Nora to lớn, còn cuộc đời của Hae Sung thì bình thường. Đó là điều mà cả Arthur, chồng của Nora, Nora và chính Hae Sung đã đồng thời hiểu ra. Dù cho Nora có sống một đời bình thường, không đạt giải Nobel, Pulitzer hay Tony đi nữa thì cô cũng sẽ phải sống đời bình thường đó ở New York chứ không thể là Hàn Quốc. Trên đời này, có biết bao nhiêu con người cảm thấy lạc lõng ở chính nơi mình sinh ra, dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào hòa nhập được, sống ở nơi đó họ sẽ mãi cảm thấy không phải là chính mình và chính điều đó thôi thúc họ ra đi. Nora nói rằng cô phải nhập cư hai lần để đến New York đã chứng tỏ ý niệm mạnh mẽ của cô để được sống đúng với bản thân mình, điều mà một Hàn Quốc bé nhỏ không thể cho cô, cũng chính vì thế mà phần Hàn Quốc dù mãi khắc ghi trong tiềm thức lại không thể đủ mạnh mẽ để kéo cô trở về.
Khi Hae Sung nói Anh không nghĩ rằng việc yêu mến chồng em lại khiến anh đau đớn thế này, đó là khoảng lặng của bộ phim và đó thực sự là một khoảng lặng đắt giá giữa ba người mà nó giải thích được toàn bộ phân cảnh đầu tiên. Tôi hiểu được nỗi đắn đo và lo lắng của Arthur – người đàn ông yêu Nora bằng tất cả con người anh, yêu đến độ anh muốn học tiếng Hàn để biết được cô nói mơ điều gì. Arthur giống như New York của Nora, anh bao dung và rộng lớn, và có lẽ thứ tình yêu êm đềm như bao bọc đó của anh mới có thể dung chứa được người đàn bà sẽ mãi mãi mang theo mình một ý niệm anh không thể hiểu được.
Nỗi sợ hãi hay lo lắng của Arthur là điều dễ hiểu, sự xuất hiện của Hae Sung nhắc cho anh nhớ rằng vợ mình có một phần đời bí mật mà anh sẽ không bao giờ được bước vào, nó khiến cho tình yêu trở nên chông chênh và không có gì đảm bảo. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Hae Sung cũng chính là lời đảm bảo chắc chắn cho tình yêu của Nora và Arthur, anh đến để làm yên nỗi nuối tiếc của Nora, cũng như để cho thấy sự tương phản trong hai thái cực của cô. Suy cho cùng, Nora là đại diện cho lớp những người nhập cư từ Châu Á đến Mỹ, theo đuổi những giấc mơ to lớn, được tự do khám phá chính mình nhưng lại hoang mang trước cội rễ mà mình có. Để được trở thành chính mình, Nora đã bứt đi khỏi cội rễ của cô hai lần, một lần là rời khỏi Hàn Quốc do cha mẹ mình, còn một lần là rời khỏi cha mẹ – điều mà những người Hàn Quốc không làm thế. Để được làm trọn vẹn chính mình, Nora đã phải gặp Hae Sung lần nữa và lần nữa, dù là tạm biệt hay xin chào thì cô cũng cần tươm tất một lần giống như khoảnh khắc cô tạm biệt Hae Sung trước khi anh ra sân bay về Hàn Quốc.
Past Lives không phải một bộ phim về tình yêu, nó là một bộ phim nói về vòng quay nhân duyên giữa người với người. Sự gặp gỡ của Na Young và Hae Sung là nhân duyên, cuộc gặp gỡ của Nora và Arthur là nhân duyên, sự gặp lại của Nora và Hae Sung là nhân duyên, việc gặp gỡ của Hae Sung và bạn gái anh là nhân duyên, và việc Arthur và Hae Sung gặp nhau cũng là nhân duyên. Cả thế giới này có vô số con người, vậy mà chúng ta lại được gặp nhau trong hằng hà nhân loại đó, há chăng cuộc đời thật kỳ diệu. Dù là vui hay buồn, dù là nuối tiếc hay yên lòng, dù là đớn đau hay hạnh phúc, đến sau hết, điều quan trọng nhất vẫn là gặp được, còn nhớ được nhau, và hiểu rằng trên thế gian này ta đã từng gặp được nhân duyên tốt đẹp như thế.