Sáng 31.12, bạn nữ phòng bán hàng của công ty Vhost gọi điện cho tôi, bạn bảo tôi có muốn gia hạn gói hosting nữa không, nó quá hạn cũng nhiều ngày rồi. Tôi bảo cô gái ấy rằng, tôi thấy gói hosting tôi đang dùng làm website của tôi chậm quá, em xem có gói nào khác để tôi đổi cho nhanh hơn không? Cuối ngày, tôi đổi qua một gói khác, 275,000 đồng/ tháng, đắt hơn gói cũ nhiều, nhưng tôi cũng vui hơn vì website đã không còn bị chậm chạp quá nữa.

Mấy hôm nay tôi đã nghĩ đến chuyện gọi điện cho Vhost để gia hạn cho website này, khi mà nó đã bị nhà cung cấp tắt vì tôi không muốn đóng tiền nữa. Tôi cứ chần chừ, nghĩ hoài, có nên tiếp tục sự khó chịu vì việc chậm chạp, hay tôi lại để website bị tắt và đợi một ngày nào đó, khi nào tôi có hứng trở lại tôi lại mua lại hosting và nhờ những người bạn tuyệt vời của mình dựng lại website cho tôi. Sự chần chừ của một Thiên Bình thật mệt mỏi, mà tôi lại còn 1 nửa Thiên Yết nữa, tôi cũng không biết nên làm sao. Cho đến hôm nay, và nhờ cái nửa Thiên Yết đầy quyết đoán, khiến tôi quyết định nhanh chóng việc đổi sang một gói dịch vụ mới và tôi đã hài lòng trong sự mất tiền một cách hơi nhiều quá với một website miễn phí và viết cho vui về những gì tôi muốn kể, chia sẻ và về điện ảnh.

Tại sao tôi lại kể một câu chuyện cá nhân và “sặc mùi tiền” như thế? Tôi cũng không biết nữa, tôi định viết vài dòng về hai bộ phim tôi xem hôm qua và hôm nay, cả hai bộ phim hoàn toàn khác biệt, Một Ý, một Nhật Bản, một bộ phim đownload lậu trên internet và một bộ phim trên Netflix, một bộ phim chuyển thể từ truyện ngắn của Haruki Murakami và một bộ phim gần như một màn tự truyện của chính đạo diễn, nhưng cả hai đều có những điểm tương đồng kì lạ, mà tôi không thể không liên tưởng đến nhau. Ấy thế mà khi đặt tay lên bàn phim tôi lại muốn kể về cái website của mình.

Tôi thương cái website của tôi. Nó được chuyển từ tên miền Lalarme23.wordpress, thành Lalarme23 . com (giờ nó đã bị thành web sex chắc hồi xưa lượng truy cập không tệ nhỉ) và cuối cùng là Tuanlalarme.com với rất nhiều lận đận về việc sâp lên sập xuống. Đôi khi vì tôi hết tiền, tôi không thể trả tiền hosting, đôi khi vì tôi quá bận nên quên mất, đôi khi vì tôi lười… Nhưng lúc nào tôi cũng muốn dựng nó dậy, muốn nó nằm đó, như ngôi nhà của tôi, nơi tôi đã lưu giữ rất nhiều thứ về phim ảnh, về cuộc sống của chính tôi, qua những câu chữ tôi viết. 

Có một chuyện vui là, lâu lắm rồi, trong buổi tối đầy hoang mang, tôi nhắn tin cho cô em gái người đã luôn giúp tôi dựng lại website khi tôi muốn “em ơi, em vô xoá hết những bài viết mà anh viết về bất kì cô gái nào đi”, bạn người yêu anh đang ghen quá, và anh thấy tốt nhất là xoá hết đi dù toàn là những chuyện cũ lắm rồi”. Cô bé lại lật đật giúp tôi xoá vì không muốn chúng tôi cãi nhau vì mấy chuyện linh tinh. Nên giờ website tôi cũng thiếu nhiều bài lắm, thiếu những bài viết bâng quơ, của một tuổi trẻ dễ có cảm xúc với những bóng hồng thoáng qua trong cuộc sống của mình.

Cuộc đời của tôi, một người viết có những trải nghiệm thật hay, những trải nghiệm đó của tôi chỉ có thể đưa vào những câu chữ tôi viết, vì tôi không có khả năng kể chuyện bằng lời nói với một trí nhớ khá ngắn hạn. Tôi chỉ có thể kể bằng cách viết, và đôi khi, tôi đọc lại những dòng chữ của mình cách đây thật lâu, tôi như nhớ lại tôi là ai, con người tôi đã từng ra sao, và tôi đã từng đi qua những chặng đường như nào trong cuộc đời này. Chính vì thế, tôi rất yêu thương website này của tôi, dù tình yêu đó đôi khi đánh đổi bằng việc “tiếc tiền”, nhưng không vì thế mà tôi lại không tìm đến nó, đọc những bài viết cũ kĩ, ngôn từ đôi khi ngô nghê, để nhớ về một tôi, không có gì khác biệt, chỉ là nông nổi hơn, mơ mộng hơn, và trẻ hơn.

Truyện vui khác là, có hôm tôi bảo cậu em tôi, em ơi, em xem có cài được cái Instant Article để anh kiếm chút tiền quảng cáo cho website bù vào tiền anh phải trả hàng tháng không? Nó loay hoay 1 hồi, rồi nó bảo tôi, ôi trời anh ơi, em thử rồi, mà anh biết nó báo gì em không? Website anh có lượng quy cập quá ít đó anh. Tôi cười không thở được. Công nhận, tôi nghĩ gì mà đòi website có rất ít người vô, lại còn thay đổi và tắt bật thường xuyên thế này nữa chứ. Thôi thì anh biết phận anh rồi cậu.

Nhưng những điều đó không ngăn tôi quên đi việc làm website, tôi chưa bao giờ dựng nó lên vì tiền, tôi dựng nó lên, dựng đi dựng lại vì một tin nhắn từ rất xa xưa của một bạn rất trẻ “Trước khi biết về website của chú, con chỉ biết đến phim bom tấn, giải trí. Nhờ website của chú mà con đã biết đến những bộ phim khác, và thấy nó thật tuyệt vời”. Đọc được dòng tin nhắn như vậy, là đủ vui lắm rồi.

Tôi không định tổng kết gì cho ngày cuối năm đâu. Một công việc buồn tẻ và nhàm chán. Tôi chỉ định kể cho các bạn về hai bộ phim hay thôi. Một phim tên là Drive My Car, phim còn lại là Bàn Tay Của Chúa (The Hand of God). Bạn xem nhé. Hai phim trong những phim hay nhất vài năm trở lại đây tôi được xem. Vì nó đời, vì nó con người, vì nó buồn, và vì nó nói rằng, với những nỗi buồn mà ta phải trải qua, ta sẽ sống tiếp, sống tốt và sống nốt cuộc đời của chính mình.

Comment