Theo dõi 1 hành trình dài của một bộ phim nhiều tập, từ những tập đầu tiên cho đến những tập cuối cùng, ta tự nhiên có cảm xúc với bộ phim như một con người mà ở đó, có hay có dở, có chán, có hấp dẫn, có vui, có buồn. Nên khi bộ phim kết thúc, giống như ta chia tay một người bạn mà ta không thể tiếp tục ở bên và nghe chuyện đời của bạn nữa. Có đôi chút bâng quơ và luyến tiếc. Money Heist mang đến cho tôi cảm xúc như vậy khi bộ phim cuối cùng cũng đã kết thúc, có lẽ là trọn vẹn và đủ đầy.

Khởi đầu là một bộ phim ít tập gồm hai phần với tổng giám chế là Alex Pina chiếu trên truyền hình ở Tây Ban Nha. Netflix sau đó mua lại bản quyền, chỉnh sửa lại từ 15 tập thành 22 tập để chiếu mà ta đã biết chính là 2 phần đầu tiên của bộ phim nói về vụ cướp đầy táo tợn Xưởng In Tiền Hoàng Gia nơi những kẻ cướp sẽ cố thủ bên trong trong vòng 11 ngày để in số tiền mà mình muốn. Sau sự thành công vang dội của phim trên Netflix, Netflix đã bật đèn xanh và đầu tư tiếp để Alex Pina cùng ê kíp của mình sáng tạo thêm 3 mùa phim tiếp theo giúp khán giả tiếp tục theo chân những tay cướp khủng khiếp nhất lịch sử điện ảnh, không phải vì họ tàn bạo, mà vì họ thông minh, táo tợn nhưng lại tình cảm và rất con người, thứ mà khiến cho tôi hay nhiều khán giả khác đã mê mải đi theo họ, dù rằng không phải không có những lúc nhàm chán và bực bội với cách hành xử trong phim.

Money Heist thành công ở mặt ý tưởng. Một bộ phim trộm cướp với kế hoạch tinh vi, sắc sảo và tính toán mọi đường đi nước bước đã được khai thác khá nhiều trên màn ảnh lớn nhỏ. Nhưng một bộ phim có ý tưởng trộm cướp như Money Heist thì đúng là độc đáo và ly kỳ. Cướp Xưởng In Tiền để tha hồ in tiền theo ý mình muốn mà tiền đó là tiền thật chứ không phải tiền giả. Cướp Nhà Băng Tây Ban Nha nơi có khối dự trữ vàng khổng lồ bằng cách thức của những đầu óc thiên tài mới nghĩ ra quả là tạo cho khán giả sự tò mò đến phút cuối xem họ sẽ làm cách nào để thực hiện được điều đó. Thông qua ý tưởng đó, bộ phim được phát triển theo hướng rộng hơn chỉ là một vụ cướp đơn thuần, nó phô bày ra mặt trái trong bộ máy hành pháp nơi quan chức sẵn sàng lạm quyền để đạt được mục đích cá nhân, nhân danh việc hành động để bảo vệ luật pháp và đất nước. Điều đó giúp truyền tải thêm thông điệp về sự lựa chọn, tự do, lối sống Carpe Diem – sống trọn vẹn trong từng khoảng khắc của đời mình và tìm cho mình một ý nghĩa để sống.

Money Heist thành công ở dàn nhân vật. Tất cả những nhân vật trong phim đều đáng nhớ, không chỉ là một The Professor với vẻ ngoài lịch lãm, khuôn mặt không thể hiện nhiều cảm xúc, bộ râu không bao giờ cạo, và sự lạnh lùng của một người lãnh đạo, mà còn tất cả những nhân vật đã sống và đã chết. Điều này đến từ một kịch bản đã được đội ngũ biên kịch xây dựng cực kỳ dày dặn để tạo nên cho mỗi người một nền tảng vững, thời lượng vừa đủ, và khán giả đủ hiểu và cảm được nhân vật. Những nhân vật mang tính trung tâm như Tokyo, Berlin thì không nói nhưng kể cả những nhân vật phụ hơn, xuất hiện trễ hơn như bà thanh tra Sierra, gã quản lý nhà băng Arturo… họ đều có đất diễn nếu không muốn nói, các nhân vật phụ đó đều đóng vai trò quan trọng trong tiến trình diễn biến của của bộ phim. Tôi đánh giá rất cao về dàn diễn viên, phim nhiều diễn viên quá, nên tôi sẽ không liệt kê ra đây nhưng quả thực những diễn viên đều đã làm tròn vai và tạo được sức sống cho nhân vật. Ta sẽ nhớ đến khuôn mặt của Berlin, nhớ đến nét hoang dại của Tokyo, nhớ đến sự ngây thơ của Rio… nhớ đến từng nhân vật mà khi nhắc đến ta sẽ hình dung ra họ là ai, tính cách ra sao, và họ có va vấp gì với cuộc đời này.

Money Heist không phải là một bộ phim hoàn hảo về mặt kịch bản như Breaking Bad, The Wire… của điện ảnh Mỹ. Rất nhiều khán giả bỏ xem phim sau khi bắt đầu vào mùa 3, vì sự trùng lặp về ý tưởng và những xung đột để tạo đòn bẩy cho bộ phim tiếp tục đôi khi lố và phi logic về tâm lý nhân vật. Dường như mùa 3 và mùa 4 là một phiên bản nâng cấp của mùa 1 và mùa 2. Cái cảm giác này sẽ mang đến sự nhàm chán và đơn điệu, điều mà có lẽ chỉ ai cố gắng tiếp tục theo dõi để đến được mùa 5 mới cảm thấy việc mình đi theo bộ phim không phải là một điều vô nghĩa. Đặc biệt là 5 tập cuối đã mang đến cảm giác trọn vẹn cho khán giả trong hành trình theo chân nhân vật với đầy đủ sự bi tráng, buồn bã, hạnh phúc và đau đớn.

Bộ phim có hay có dở, có lúc chán nản, có lúc ngán ngẩm, có lúc vỡ oà cảm xúc và choáng ngợp trước những hành động của nhân vật là một bộ phim có trái tim. Nên vì thế tôi đã đi cùng nó, như nhiều khán giả khác, để có thể đến được giây phút tạm biệt phim, tạm biệt một điều gì đó quen thuộc. Sắp tới đây, phiên bản Hàn của Money Heist sẽ ra mắt. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi nhưng chắc hẳn, tôi sẽ nhung nhớ dàn diễn viên Tây Ban Nha nhiều.

Comment