Vơi một người sinh ra và lớn lên ở miền nhiệt đới thì tuyết là cái gì đó xa xỉ như việc sinh viên làm thêm mà mơ đến túi Louis Vuiton để mang, hay như một thằng nhóc nghiền rock nghĩ đến việc được tận mắt tận tai nghe Pain of Salvation biểu diễn trực tiếp. Tuyết chỉ dừng lại ở trên màn hình 15 inch cong của tivi panasonic những năm cuối của thế kỉ 20 hay tiên tiến hơn ở màn hình 21 Sony phẳng của những năm đệm đầu của thế kỉ 21 từ những bộ phim trắng đen của Nhật về xã hội nơi những chiến sĩ Samourai còn tồn tại, bay qua thêm 12 múi giờ là tuyết đêm giáng sinh mà Bailey tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống, hay trận bão tuyết khiến Bill Murray mãi mắc kẹt trong Grounghog day để tìm kiếm tình yêu đích thực.

Hay tuyết được mô tả thành những bông tuyết rơi đều phủ trắng xoá đường phố Paris trong Những người khốn khổ, hay tuyết mang theo cơn lạnh đến rùng minh khi nghĩ đến khiến chú khỉ Giolico bị cảm lạnh mà chết, mà ở về trước xa hơn một chút ở thời học sinh là cô bé bán diêm nhóm lên ngọn lửa của ước mơ để sửa ấm trái tim bé bỏng trong đêm tuyết muộn rơi dày. Hay gần hơn Orhan Pamuk với trận tuyết lớn đã cô lập hẳn thành phố Kars và với bối cảnh đấy viết nên cuốn tiểu thuyết Tuyết để bàn về xã hội, tính nhân bản và tôn giáo của mảnh đất từng là nơi của những vị vua như Mehmed II mở lãnh thổ Ottoman của mình gần như ra vô tận….

Tuyết chính vì là thứ xa xỉ trắng tinh khiết và mang nhiều ý nghĩa về sự lãng mạn, nỗi buồn thấu đáo của mùa đông, giấc ngủ dài của mặt trời, bông tuyết long lanh như mắt người con gái đang ngấn lệ, tuyết đẹp, trắng ngần, đầy vị tha. Tuyết mang đến cho kẻ cô đơn sự cực hạn của việc chìm đắm trong cõi lòng sâu thẳm mãi chấp chới, vô vọng tìm kiếm bản ngã của mình để tồn tại. Tuyết kéo da thịt lại gần nhau tìm hơi ấm trong ý nghĩ trong trẻo của một gã lãng tử thang thang trong cái se lạnh của Hà Nội, tuyết – sự lãng mạn của tình yêu, của nụ hôn ấm áp làm băng tan chảy, của tình dục, sự lãng mạn của cô đơn, tuyệt vọng. Tuyết sự đóng băng của nước dưới nhiệt độ âm, vậy thôi mà những cô cậu lãng mạn của nhiệt đới buồn xuýt xoa và trầm trồ mong ước, chẳng thế mà cái việc Sapa có tuyết, có băng đóng trên những bông hoa mùa đông trở thành một trong những khoảng khắc đẹp để đến chiêm ngưỡng, tận hưởng mà quên mất rằng cái giá lạnh đấy làm thui chột mùa màng, làm những đứa trẻ người Dao không có áo ấm mặc co ro trên những đường phố đầy khách du lịch. Tuyết mang đầy tính thuận nghịch qua lăng kính đôi mắt nhìn cuộc đời.

Là một sinh viên còn chìm trong nhiệt đới buồn của Claude Lévi-Strauss, tôi cũng hay mơ về một mùa đông người phủ đầy tuyết, những bông tuyết trắng xóa rơi trên vai, trên mái tóc dày và dài, bám trên chiếc áo măng tô khoác ngoài, với nắm tuyết được vo tròn trong bàn tay ửng đỏ vì lạnh, với vết giầy để lại sau mỗi bước chân, một mùa đông mà ngoài cửa sổ những bông tuyết rơi đều dưới bóng đèn vàng, không phải như mưa tạo lên những tiếng tí tách khi chạm mặt đường, chạm vào ban công, chạm vào cửa sổ, tuyết rơi dày làm trắng xóa mặt đường trong một không khí tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Mưa và tuyết, 2 trạng thái khác nhau của nước cộng hưởng với nỗi buồn tạo nên những cảm xúc không trùng lặp của sự cô đơn. Không thể chìm trong những bản nhạc của Rachmaninov mà muốn được nghe bản nhạc của những giọt mưa vẽ trên mặt đường tung ra những giọt nước, mưa và nhạc sẽ hòa thành một, sẽ giao nhau mà ở khoảng giữa của điểm giao nhiều giai điệu của bản nhạc bị mất đi cũng như tiếng mưa tự nó loãng tan như thể chụp một bông hoa bằng ống kính 17-50 chứ không phải ống macro vậy, cái giao điểm vừa cộng hợp vừa xóa tan nhau của nhạc và mưa đấy mang cái vẻ đẹp tinh tế khác với cái tinh tế của sự sâu lắng được tạo thành khi nghe những bản Progressive Rock của Pain of Salvation trong cái tĩnh lặng hoàn toàn của tuyết, thính giác hưởng trọn vẹn sự quằn quại của nội tâm trong bài hát, còn tâm trí chìm trong hình ảnh rơi nhẹ, trắng xóa qua cửa sổ hay qua khuôn hình của bộ phim hoạt hình 5cm/s, im lặng và đẹp đến nao người. Tôi thích mưa, những cơn mưa nặng hạt đổ dồn trên mái tôn như kêu oán thương như tiếng của bên trong lọt ra ngoài một cách tàn nhẫn, trong những cơn mưa tôi thường chìm trong giao điểm của mưa và Rachmaninov, hay Pink Floyd, và cái ước mơ của một đêm đông ngồi nghe post-rock hay Progressive Rock trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của cơn mưa tuyết chưa bao giờ cạn. Và hàng loạt những ước mơ khác của thời sinh viên đã làm động lực để một mùa đông, những bông tuyết ấp ủ của cả mùa thu vàng lá đổ dồn lên cơ thể co lạnh. Đấy có lẽ là một trong những khoảng khắc đẹp nhất trong nhiều khoảng khắc đẹp mà nước Pháp đã mang lại cho tôi.

Tuyết chưa bao giờ lạnh như mùa đông.

Comment