Cuối cùng Furious 7 đã được công chiếu, và như nhiều kì vọng, bộ phim đã đạt được doanh thu khổng lồ, sự mở màn không thể đáng mong đợi hơn đối với Hollywood nói chung và hãng sản xuất Universal nói riêng. Sẽ chẳng có gì nhiều để nói về nó trong suốt cả năm qua nếu một trong những diễn viên chính của phim Paul Walker đã chết trong khi bộ phim chỉ mới quay được 3/4. Người ta tự hỏi nhà sản xuất sẽ phải làm sao với một nhân vật không thể kết thúc hành trình của mình trong phim và để lại một kịch bản dang dở, điều đó càng khiến bộ phim trở thành một điều bí ẩn, một sự mong chờ, cộng vào đó, là niềm thương cảm dành cho Paul Walker, người càng ngày có 1 vị trí rất quan trọng trong serie về đua xe, về tình cảm chiến hữu, gia đình đình đám này.

Và đúng như cách Hollywood vẫn rất giỏi, là xoay sở và kiếm tiền. Họ đã tạo ra một cái kết quá ổn để tất cả những ai từng yêu thích serie này, kể cả những người chỉ nghe phong phanh về Paul, và nhiều nhà phê bình càng có cảm tình hơn, cũng như thấy tri ân đối với Paul, những gì anh đã đóng góp và những gì anh để lại. Đối với tôi, điều duy nhất Furious 7 làm được nằm ở đoạn cuối đó, một sự tôn vinh người đã khuất, nắm bắt được vô cùng xuất sắc tâm lý khán giả để che lấp hoàn toàn một bộ phim hơn 2 tiếng ngoài hành động ra thì không còn gì để nói, để cảm nhận. Ngoài đoạn cuối đó, bộ phim chỉ là sự khoe mẽ, vô hồn, hời hợt và tẻ nhạt.

Loạt phim bắt đầu từ 2001, ban đầu bộ phim chú trọng đến những màn đua xe đường phố, giới thiệu những chiếc oto được chế độ đẹp mắt, và một thế giới đua xe ngầm luôn đẩy tốc độ vượt qua giới hạn, FF bắt đầu như vậy, tạo nên một niềm hưng phấn cho tất cả những ai đam mê tốc độ. Nó có tiếng nói riêng, một dòng phim riêng mà sau này bộ phim Death Race chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng khi mà doanh thu thu được ngày càng lớn, Hollywood tiếp tục sản sinh ra những sequel nhằm kéo dài bộ phim, đánh vào tâm lý khán giả thì bộ phim đã đi ra khỏi plot ban đầu. Đua xe chỉ là một cách nói cho những pha hành động trong phim khi những diễn viên chính tham gia vào những phi vụ liên quốc gia, bộ phim bắt đầu có xu hướng của Die Hard, Mission Impossible… Nhưng, có một điều khiến FF vẫn được yêu thích, một dàn diễn viên gần như xuyên suốt, họ bên nhau qua từng tập phim, giúp đỡ, và là gia đình của nhau. Họ không bỏ nhau, sẵn sàng vì 1 người mà bất chấp nguy hiểm. Tình đồng đội, những mối quan hệ gia đình được đan xen trong những pha hành động khiến bộ phim gây được cảm tình cho nhiều người xem.

Nhưng phần 7 đã mất đi hoàn toàn cái sợi dây tình cảm quan trọng đó. Câu chuyện phim nối tiếp phần 6 khi anh trai của Owen Shaw là Deckard Shaw (Jason Staham) truy tìm và trả thù những thành viên của băng nhóm Dom (Vin Diezel). Một lần nữa (như thường lệ), băng nhóm Dom lại có cớ để lên đường, để tiếp cận những siêu xe và để trở thành những người bất khả chiến bại. Những màn hành động liên hoàn là điểm nhấn duy nhất của bộ phim. Nếu bảo rằng phim hành động thì phải có hành động thì mật độ hành động của phim thoả mãn bất kì ai yêu thích phim hành động. Vì ngoài hành động ra, bộ phim không có gì để nói, những màn đấu võ, đua xe, những những màn phóng xe siêu tưởng được đan cài nhau hòng làm choáng ngợp người xem để che lấy đi câu chuyện rất yếu của kịch bản.

Dom nói rằng “Tao không có bạn bè, tao chỉ có gia đình”, nghe có vẻ hay nhưng cả bộ phim không cho ta chút cảm xúc nào rằng gia đình anh đang gặp nguy, đang cần được cứu, cái gia đình một thành viên vừa mới chết (Han – bị Deckard giết ngay đầu phim). Người ta không thể tạo được cảm xúc, điều mà serie phim này luôn nhấn mạnh về gia đình về bạn bè nếu tất cả những nhân vật chính đang trở thành những người mình đồng da sắt, và thực hiện những màn hành động siêu tưởng, lố bịch đến kinh ngạc. Hãy nhìn viên cảnh sát John McClane, lúc nào ta cũng có cảm giác ông sắp chết đến nơi, ông không thể trụ được nữa dù ta biết ông không thể chết được. Và thử nhìn viên cảnh sát Hopps, một Hercules thực sự, k tổn thương 1 tẹo nào với khẩu súng máy khổng lồ tấn công chiếc trực thăng. Chính vì thế mà FF7 đã đánh mất hoàn toàn cái giá trị về mặt tình cảm mà serie này mang lại. Hành động ở đây quả thực đã giết chết bộ phim đối với 1 số người, và cứu sống bộ phim với nhiều người khác.

Một bộ phim hành động hay, không phải chỉ cần hành động đã mắt là đủ. Nó bao gồm câu chuyện (lôi cuốn như Die Hard, hoặc ly kì như Jason Bourne…, hấp dẫn như FF1, và FF5), câu chuyện phải tạo cho ta cảm thấy một sợi dây xuyên suốt nơi mà “người hùng” không thể dừng việc thực hiện “hành động” lại được, nếu dừng là chết. Câu chuyện FF7 có một cách kể vô cùng đơn điệu, cố tình tạo tình huống để dẫn cả đội đi khắp nơi, sau đó đặt vào trong tình huống 1 cái Key và bắt cả tim tìm cái Key đó bằng sự hào nhoáng đến mức kinh khủng của các màn hành động, chấm hết. Như vậy, FF7 chẳng khác nào một B-Movie nhưng được đầu tư khủng về máy móc và kĩ thuật nên nhìn nuột nà hơn mà thôi. Còn nhân vật phản diện thì sao, Jason Staham có khá hơn Luke Evans ở phần 6, nhưng lại có cách diễn rất chán, điều đó lại khá hợp với Vin Diezel, một dạng vai u thịt bắp, có cách biểu cảm gây buồn cười hơn là làm người ta sợ hay nể. Deckard Shaw là một vilian rất nhạt nhoà, ngoài việc có tình tạo tình huống hắn là kẻ không sợ chết ra, thì không có một cảnh nào thể hiện, Deckard có đầu óc tính toán, nguy hiểm và thông minh. Một vilian chỉ đơn giản là xuất hiện trong mọi nơi mà băng đảng Dom có mặt để chĩa súng lao vào cùng chết. Đạo diễn gốc Hoa James Wan hình như đã rất hưng phấn khi lần đầu được làm phim bom tấn, nên dường như, anh đã vứt hết tất cả các loại phanh cho bộ phim với kịch bản với lời thoại rất chán của Chris Morgan khiến bộ phim hoàn toàn đi chệch khỏi cái câu chuyện về tình nghĩa mà series này hướng đến.

Hành động đã mắt không cứu được câu chuyện, nhân vật. Kĩ thuật về thực hiện kĩ xảo đang có những bước phát triển kinh hoàng, Hollywood đang tạo nên những thứ mà người ta không thể tưởng tượng được, nên những màn hành động của FF7 sẽ rất nhanh chóng chìm nghỉm trong đống phim bom tấn khác. Thật đáng tiếc, FF7 sẽ chỉ được nhớ đến vì bộ phim đã có 1 diễn viên chính bị chết trong một tình huống khá mỉa mai là tai nạn oto. Serie Fast and Furious đã mang đến danh tiếng cho Paul Walker, hẳn là vậy, khi anh hoàn toàn không thể hiện được gì nhiều trong những bộ phim khác. Và bi kịch của anh, “mỉa mai” thay đã tạo cho FF7 một danh tiếng ảo quá mong đợi. Con gà tiếp tục đẻ trứng vàng cho Universal, và họ đã có vẻ quyết định làm tiếp phần 8.

Người ta bảo rằng: Chẳng ai quan tâm đến bạn trừ phi bạn đẹp hoặc bạn đã chết. Paul là trường hợp này. Đôi khi tôi thấy buồn thay cho anh, khi người ra bảo rằng anh là huyền thoại, là diễn viễn tốt nhất… Anh đâu cần những lời không thật và nông cạn như vậy. Tôi chỉ hy vọng, Universal dù đã xử lý cái kết với cái tâm như nào, thì nó cũng đã làm cho gia đình anh yên lòng, đã giúp những ai yêu quý serie này, bất chấp nó có quá nhiều sạn được cảm thấy ý nghĩa về tình bạn, gia đình mà serie này đã từng mang lại. Vậy thôi, tôi không muốn nghĩ tiêu cực, tôi chỉ đánh giá bộ phim đơn thuần với cảm quan của một người viết về phim ảnh và có những cảm nhận riêng đối với phim mình đã xem.

Comment