Những chiếc lá hôm nọ còn trên cây, hôm nay đã rơi rụng gần hết. Những chiếc lá đã rơi từ hôm nọ, hôm nay đã héo khô. Những chiếc lá đã héo khô, chỉ cần một bước chân vô tình chúng sẽ vỡ nát với tiếng rạn giòn tan. Những mẩu vụn của lá khô, sẽ bị gió thổi đi đến khắp nơi, cho đến khi, chúng tan vào hư không, hoá thành bụi, hoà vào đất và biến mất trong mùa đông đang đến. Thân cây trơ trọi, những cành nhánh xác xơ, đơn độc, buồn bã, sầu thảm. Những con chim đâu trên đó, tiêu điều, co ro trong đôi cánh của mình. Mùa đông, điểm cuối cùng của sự sống, là cái chết hay sự hồi sinh, là tàn lụi, hay đang dung dưỡng những chồi non hy vọng. Giống như tình yêu, sự kết thúc một mối tình, đó chính là tự gieo cấy trong lòng mình một mối tình cảm khác. Giống như cuộc đời, trong đau khổ cùng cực, luôn luôn chứa đựng những mầm, những mống dù nhỏ bé thôi của hy vọng, và của hạnh phúc trong một tương lai nào đó. Nên mùa đông, hẳn là vậy, luôn luôn là mùa chứa đựng sự tinh tế và thông thái của trời đất. Là sự chuyển giao, là khởi đầu của kết thúc, là điểm đầu của con tàu mới đến ga cuối, là cơn đau cuối cùng của những kẻ cô đơn trên trần thế này.
Sự kết thúc của tình yêu, chính là gieo mầm cho một tình yêu khác. Nghe có vẻ vô tình, nhưng đó luôn là cách cuộc đời này vận hành. Chúng ta luôn luôn tiếp tục, tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục sống, tiếp tục yêu, thậm chí tiếp tục đau khổ. Như tiếp tục là một mùa đông nữa, để tiếp tục một năm mới đến với đầy đủ mùi vị của cuộc sống. Những cái cây vẫn sẽ tổn tại như vậy, không còn những chiếc lá, trần trụi, và u sầu, nhưng đó là sự tồn tại mang hàm ý tiếp tục sống, tiếp tục sự sống sẽ sớm thôi đâm trồi nảy lộc trên những nhánh cây khẳng khiu. Chúng ta không thể bị giết chết bởi mùa đông, cũng như nỗi buồn, chúng ta chỉ buông xuôi bản thân mình một chút, như chúng ta bỏ chăn ra vào một đêm mùa đông, chỉ để co quắp thân hình tội nghiệp của mình lại. Hãy đi đến tận cùng cô đơn, để thấy rằng nó chẳng là gì hết, ngoài ý nghĩa chờ đợi sự đổi thay.
Tháng 11 thật đặc biệt. Mỗi ngày trôi qua là một ngày tàn lụi, của những chiếc lá, của mùa thu, của sắc đỏ trên cây rơi rụng xuống đất biến thành màu xám, xám xịt, rồi hoà lẫn vào đất trời như định mênh đã sắp đặt sẵn. Ngày càng lạnh hơn, nhưng có những ngày lạnh dễ chịu, vì nắng, có những ngày lạnh buốt vì sương mù, có những ngày lạnh cóng vì mang bên ngoài chỉ một chiếc áo khoác mỏng, có những ngày mệt mỏi vì mang vào cơ thể áo manteau quá dày. Nhưng tôi yêu cái lạnh của tháng 11 nhất trong cả mùa đông, có lẽ vậy, vì nó lấp lửng, nó không vắt kiệt sức vào những đêm khuya khi cơ thể không muốn mang áo quần để đi ngủ. Nó lạnh ở lưng chừng, nó không thấu triệt, nó là thứ tình yêu không thể chín, là thứ quả xanh chưa kịp chín đã rời khỏi cây. Nó bối rối, bất an, sợ hãi, và khủng hoảng. Nhưng vì vậy, như thể khi chúng ta sợ mất đi ai đó, chẳng vì lý do gì hết, ta mới thấy thật muốn níu giữ lại vô cùng. Như tháng 11, muốn níu giữ mùa thu, nhưng muốn gặp mùa đông, như tình yêu của tôi, muốn được ủ chín, nhưng có lẽ, tôi đã quá vội vàng khiến nó rụng rơi mất. Như tháng 11, những chiếc lá cuối cùng đang rơi.
Tôi đi mua một đôi găng tay cho em. Tôi nghĩ, nó sẽ rất tuyệt, được ai đó tặng găng tay. Như bản thân tôi, tay tôi lúc nào cũng bị lạnh, có lẽ vì nó quá nhỏ và gầy, nó chẳng biết làm gì ngoài viết, tôi còn không dám chắc, nó có thể bế ngang một cô gái lên hay không? Tôi không chắc. Nên tôi lúc nào cũng muốn giữ ấm đôi tay mình, chỉ cần nó ấm, thì cơ thể sẽ thật dễ chịu, nên tôi nghĩ đến một đôi găng tay cho em. Người bán hàng là một người đàn bà quý phái, bà đến từ một vùng đất cao và lạnh, ở đó luôn luôn có tuyết và người ta thường tìm đến đó vào mùa đông để trượt tuyết. Tôi hỏi bà, tôi muốn một đôi găng tay nhỏ, cho một cô gái mà tôi không biết cỡ tay bao nhiêu, tôi chỉ nghĩ đó là một đôi tay nhỏ thôi. Bà bảo tôi, vậy đôi này là vừa đấy cậu, tôi biết nhiều cô gái châu Á, họ đến đây mua, và họ cũng chỉ tầm bàn tay như này thôi, không giống tôi, tôi có đôi tay quá khổ. Bà cười hiền hậu. Một người phụ nữ Pháp lịch thiệp, nhã nhặn, lúc nào cũng gọi tôi là “vous” dù tôi chắc chỉ bằng tuổi cháu trai của bà. Tôi hỏi bà, vậy bà khuyên tôi lấy màu đỏ hay màu đen? Bà bảo ”tin tôi đi, mọi cô gái đang yêu đều hợp với màu đỏ, trong mùa đông, nhất là quà tặng nữa, vì màu đỏ, chính là màu hạnh phúc đó”. Tôi cười, giá mà vậy.
Khi tôi quay ra khỏi cửa hàng chuyên bán găng tay đó, tôi vẫn còn có thể tưởng tượng nụ cười hiền hậu của bà cụ nhìn theo sau lưng tôi. Tôi không biết bà có nghĩ rằng, những người trẻ thật tuyệt, nhất là khi họ yêu, vì có lẽ tôi đã cười hơi nhiều, và hỏi những điều ngớ ngẩn. Trời tối, một ngày tháng 11 như mọi ngày khác, nhiều mây, âm u, và lạnh. Tôi khoác bên ngoài cái áo được tặng, thật thích, tôi hiếm khi thích đồ người khác tặng, vậy mà thật thích cái áo này. Có lẽ đã đến lúc, tôi nên dũng cảm bỏ đi hết những áo quần cũ kĩ mà tôi cứ dùng hoài, tiếc vì nhiều kỉ niệm. Chẳng phải tôi đang nói đến sự kết thúc để bắt đầu sao. Tôi đã có đôi giày mới thay thế đôi giày cũ nát, những chiếc áo mới, và rất nhiều thứ mới, một cách không mong đợi. Tôi nên thay đổi, phải chăng là vậy. Nhưng nói thật, tôi nghĩ đến sự thay đổi cách đây từ nhiều năm, nhưng tôi không bao giờ thay đổi, có những thứ cố chấp ăn hằn vào trong tâm khảm sâu đến nỗi, ta không tin rằng thay đổi là một việc làm có ý nghĩa.
Tôi nhớ đến lời em nói, em mong muốn sau này, mỗi năm em có thể đón giáng sinh ở một nơi nào đó khác nhau trên trái đất này. Thật là một mong ước đẹp làm sao, đến nỗi tôi không thể quên được, một kẻ như tôi, tâm trí lúc nào cũng đâu đó, có thể nghĩ rất nhiều đến nụ cười em, nhưng chưa chắc đã có thể nhớ những điều em nói, trừ những điều thật đẹp. Tháng 11 sắp đi mất. Tôi nghĩ, một ngày, em cũng sẽ đi mất như vậy. Tôi chỉ mong rằng, em sẽ làm được điều đó, mà cần gì mong, tôi phải tin rằng em sẽ làm được điều đó chứ. Và vậy là một kẻ như tôi, kẻ chẳng biết mình mong đợi điều gì cho tương lai, thấy vui thay, vì rút cuộc, những người tôi yêu thương đã và đang thực hiện được ước vọng của mình.
Chiều đang tàn dần, Kwoon đang chơi bản nhạc “I Lived in the moon”. Hôm qua một cô gái hỏi tôi thích sống ở nơi nào nhất? Tôi nói rằng, tôi thích sống ở một đô thị lớn, trên một căn hộ nhỏ xinh, cao tầng, để thấy mình đang thật yên tĩnh giữa nơi ồn ào nhất của loài người. Tôi thấy bản thân thật mâu thuẫn, tôi muốn chìm vào trong thế giới của cô độc, và ghét loài người, nhưng bên cạnh đó, tôi lại muốn ở giữa loài người, giữa sự ồn ào nhất có thể, nơi mà một tiếng thét của tôi không động thấu đến ai, chỉ lọt thỏm vào muôn vàn tiếng thét khác. Tôi muốn được ở cạnh những kẻ như tôi, nơi thị thành phồn hoa, và không tìm được chỗ đứng cho mình, vì tâm hồn này, lúc nào cũng vậy, muốn bay lên trời, muốn sống trên mặt trăng, muốn tự do thoát khỏi mọi kìm kẹp của cuộc sống, vốn chật chội này.