Lúc 1h, sau khi đọc vài trang tiểu luận: Những di chúc bị phản bội của Milan Kundera thì chìm vào giấc ngủ trong giai điệu của Những bản biến tấu theo chủ đề Rococo Opus 33 của Tchaikovsky, và theo sau là bản Cello Sonata Opus 65 của Chopin, một sự chuẩn bị cho giấc ngủ không thể tuyệt vời hơn và quả vậy khi giấc mơ thường lệ mà tôi chờ đợi lại bắt đầu… Nhưng ngay cả nằm trong nhà mình, giữa đêm hôm khuya khoắt nhưng cũng không được ngon giấc, muỗi, sự trớ trêu của Noah khi cơn đại hồng thủy của Chúa đổ xuống, ông đã cứu cả MUỖI! vậy là sự thi vị của giấc ngủ bị đánh thức bởi những cú cắn và hút, những vết đỏ tấy lên, sưng và kéo theo ngứa khiến cho giấc mộng lành tan, và sự thanh tịnh của các giấc quan cơ thể bị đánh thức, bị tỉnh lúc hơn 2h. Cơn buồn ngủ vẫn căng đầy, nhưng giấc mơ còn đang hứng khởi mời gọi, tôi lại bắt đầu từ đầu cái quy trình để đưa vào giấc ngủ một giấc mơ đẹp, lần này là Rachmaninoff với trong giai điệu ấm áp và giàu cảm xúc của bản Cello Sonata Opus 19, một vài trang sách ebook lật giở trên Ipad, giấc ngủ đến không báo trước, êm ả và thanh bình, một giấc mơ ùa đến, không còn là giấc mơ mong muốn, một giấc mơ về một kí ức xa tít mù tắp khi còn là đứa trẻ, cũng không tệ.
Muỗi không bao giờ chịu thỏa hiệp, không bao giờ biết no, chúng cứ hút hút cho đến khi bụng căng đầy, cho đến khi đôi cánh của nó không thể mang vác chính bản thân nó, và như con gà chúng chẳng thể cất cánh nổi lên khỏi mặt đất một cách thoải mái nữa, định mệnh của chúng thật nghiệt ngã, và cái định mệnh đấy của chúng lại làm ảnh hưởng đến tôi, chúng lại lao vào thân xác tôi, như những ống tiêm hút máu làm xét nghiệm, không nề hà, không buông tha, và cái cơ chế phòng vệ của cơ thể tôi lại chính là cái khiến cho giác quan tôi lại thức giấc và hoạt động, tôi không thể lờ đi những vết mẩn đổ đang phồng lên và mời gọi, tôi lại bị đánh thức lúc 4h15. Mùa thu đến, gió thổi mạnh nhưng quên mang theo hơi lạnh của mùa đông, có lẽ sự ấm lên bất chợt khiến loài muỗi đêm lại có thể ra khỏi tổ của mình để đi kiếm mồi, còn tôi, cái sự ấm lên lại khiến thân thể rời bỏ cái chăn quen thuộc, da thịt phơi bày như một nhu cầu cho giấc ngủ ngon trớ trêu lại chính là mồi ngon cho muỗi.
Cơn buồn ngủ tuột đi như sự chán nản kéo đến khi một cuộc hẹn bị trễ quá lâu, như cột Thủy Ngân trong cái kẹp nhiệt độ bị chạm vào đá lạnh, giờ thì việc muốn ngủ và ngủ không còn đi liền với nhau. Tôi nằm đó trong tiếng sột soạt của tay, tiếng vo ve của muỗi và dư âm của giấc mơ mà không thể nào ngủ tiếp được. Vài trang sách, một chút nhạc không còn cứu vãn được nữa. Tôi nằm đó trong vô vọng cho sự thanh thơi. Tôi đành tìm cách khác để kéo thần ngủ lại, tôi mở một phim tội phạm hạng B từ những năm 1988 phim “Shoot to kill” với hy vọng rằng sự cũ kĩ, những màn hành động ngô nghê, và những lỗi có thể nằm bắt dễ dàng sẽ giúp tinh thần tôi chán nản và mệt mỏi để đi ngủ. Đấy là trong suy nghĩ, nhưng rốt cuộc tôi cũng đi hết cả bộ phim, theo anh đặc vụ FBI đi hết cuộc truy lùng, một cuộc truy lùng như một chuyến trekking trèo đèo lội suối, thế mới tệ, sự băng rừng, leo núi, đi trên núi tuyết lại khiến tôi hưng phấn, thèm muốn và gợi lại nhiều chuyện trong quá khứ, chọn một bộ phim có vẻ vớ vẩn cuối cùng vớ được những cảnh quay và một câu chuyện không tệ là một trớ trêu khác trong một đêm muốn ngủ. Chúng ta tự chọn cho mình cuộc đời, tự chọn cho mình con đường, nhưng chúng ta không bao giờ có thể quyết định được ta sẽ gặp cái gì trên con đường đó, vậy đấy, sự mất ngủ như trò đùa khi lại mang đến cho suy nghĩ miên mang của tôi một triết lý nhạt toẹt.
Xem phim xong lại càng tỉnh, trời vẫn tối đen vì mùa thu đến đã mang theo cả một hộp Pandora toàn bóng tối, khiến cho mặt trời bị cảm và ngày nào cũng uống Paracetamol đi cùng với chất gây buồn ngủ, tôi ngôi đọc sách vẫn với cái ý muốn ngây thơ là tìm lại giấc ngủ. Tôi đang đọc đến đoạn Kundera nói về Max Brod tác giả của cuốn sách được cho là nhạt nhẽo nhất trong lịch sử văn chương “Vương quốc thần diệu của tình yêu”, trớ trêu thay đây lại là cuốn sách mà ở đó toàn bộ hình ảnh và di cảo cua Kafka được hiểu và viết ra, dù tác phẩm cực kì tồi tệ theo Kundera. Và giờ tôi quyết định thức dậy luôn và không tìm cách gọi thần ngủ nữa, pha một tách cafe từ gói cafe Trung Nguyên số 8 được tặng, ăn một chút salad và để lại nhật kí cho một đêm dài này.
Vẫn biết cuộc đời sống đã, đang và sẽ gặp nhiều điều trớ trêu, nhưng ngay trong một đêm bình thường, vô cùng bình thường của tháng 10, của mùa thu, thì cái cự trớ trêu cứ liên tục xuất hiện với một tần xuất bất thường, quả là một điều thú vị.