Một người như Lương Triều Vỹ có thể có rất nhiều tên gọi.
Trong A City of Sadness (Bi Tình Thành Thị, 1989), anh là Lâm Văn Thanh, một thợ chụp ảnh chân dung câm-điếc, kiệm biểu cảm, có khuynh hướng thân tả; sự sáng suốt trong im lặng của Thanh như tấm gương phản chiếu Đài Loan trong thời kì Khủng Bố Trắng. Trong Happy Together (Xuân Quang Xạ Tiết, 1997), anh là Lê Diệu Huy u buồn, mắc kẹt ở một đất nước xa lạ, vật lộn trong một mối quan hệ mang tính hủy hoại. Và phóng viên Chu Mộ Văn cô đơn, ít nói trong In The Mood For Love (Tâm Trạng Khi Yêu, 2000) thì chắc không cần giới thiệu nữa: diễn xuất ‘ít lời nhiều ý’ điêu luyện của anh bên cạnh Trương Mạn Ngọc trong kiệt tác của Vương Gia Vệ – nơi anh bị cuốn vào một mối tình trong câm lặng, khát khao đồng điệu nhưng chỉ thu về được toàn những mất mát – đã giúp anh trở thành nam diễn viên Hồng Kông đầu tiện giành giải Nam Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất tại Liên Hoan Phim Cannes diễn ra cùng năm.
Nhắc đến phim hành động – trinh thám về cảnh sát – tội phạm, ta sẽ không bao giờ quên nhân vật Trần Vĩnh Nhân của anh, một cảnh sát chìm sống hai cuộc đời đối lập nhau trong Infernal Affairs (Vô Gian Đạo, 2002). Phim chứa đầy âm mưu, kích thích, hồi hộp, kết thúc trọn vẹn với màn xung đột trên sân thượng đã trở thành kinh điển (đóng cùng Lưu Đức Hoa), và được chuyển thể thành The Departed – phiên bản Hollywood đạt 4 giải Oscar, với sự góp mặt của Leonardo DiCaprio và Matt Damon. Ngoài ra, ở một đất nước nổi tiếng về phim võ thuật như Hồng Kông, Lương Triều Vỹ cũng đã hóa thân thành Diệp Vấn trong Grandmaster (Nhất Đại Tông Sư, 2013) – nơi anh phô bày thêm sự phức tạp trong tính cách của nhân vật tông sư đã rất nổi tiếng này.
Anh chia sẻ, “Đó là những vai diễn yêu thích của tôi. Có rất nhiều vai diễn, và chúng (những vai kể trên) là những vai tốt hơn, khiến tôi hài lòng. (Anh còn bổ sung thêm nhân vật trong 2046 và Lust, Caution).” Nhưng đừng vội nghĩ những vai diễn khác của anh kém quan trọng hơn – như vai diễn trong Hard Boiled (Lạt Thủ Thần Thám) và Red Cliff (Xích Bích) rất được yêu thích của đạo diễn Ngô Vũ Sâm. Giờ đây, ở tuổi 59, Lương Triều Vỹ chuẩn bị chinh phục một cộc mốc điện ảnh khác với một tên gọi mới: vai phản diện Wenwu trong bộ phim Shang-Chi and the Legend of the Ten Rings của Marvel sẽ ra rạp vào tuần đầu tiên của tháng 9.
Sau gần 4 thập kỉ – chính xác là 39 năm – tham gia giới giải trí, đây là lần đầu tiên anh ra mắt ở Hollywood. Chuyện phim kể về Shang-Chi (Simu Liu thủ vai), một võ sĩ tài giỏi được cha mình là Wenwu huấn luyện để trở thành sát thủ, bị kéo vào tổ chức bí mật Ten Rings do Wenwu cầm đầu. Shang-Chi buộc phải đối mặt với quá khứ mà anh đã cố gắng trốn tránh từ 10 năm trước, và cuối cùng bị cuốn vào cuộc xung đột phức tạp giữa cha và con.
Có rất ít thông tin về vai diễn Wenwu của Lương Triều Vỹ. Đó là một nhân vật hoàn toàn mới của MCU, được xây dựng trên cơ sở nhân vật Fu Manchu trong truyện tranh nhưng đã được lược bỏ đi những tình tiết liên quan đến phân biệt chủng tộc. Những gì ta biết về Wenwu chỉ gói gọn trong hai đoạn trailer đã được tung ra, qua giọng nói khàn khàn của Lương Triều Vỹ. Sắc thái của Wenwu không hề rõ ràng – Wenwu có thể là kẻ xấu, nhưng không giống các phản diện một chiều khác, gã không có vẻ quá độc ác, cũng không thể hiện cảm xúc gì nhiều. Nếu Wenwu không hiện ra với hình ảnh mang những chiếc vòng ma thuật trên tay và có một đội quân ninja dưới trướng, gã rất có thể là Jay Gatsby được vây quanh bởi phụ nữ và pháo hoa, và chẳng ai có thể hiểu được gã. Sự tìm tòi mà Lương Triều Vỹ dành cho vai diễn – dấu hiệu của một diễn viên thực thụ – làm phong phú thêm nét nửa chính nửa tà trong tính cách nhân vật, biến Wenwu thành một phản diện đa chiều hơn, và có lẽ là hấp dẫn hơn.
Càng khâm phục hơn khi biết, nam diễn viên chỉ nhận được kịch bản một tháng trước khi quay. Anh nói: “Khi [Marvel] mời tôi diễn, điều họ muốn là tôi tự tạo nên một Mandarin mới, nên tôi vừa quay vừa phát triển nhân vật của mình. Tôi chưa từng tiếp cận Wenwu từ góc nhìn của một kẻ phản diện. Thay vào đó, tôi cố gắng tìm tòi nguyên nhân khiến anh ấy trở thành người như hiện tại. Anh ấy có quá khứ, khao khát được yêu thương. Anh ấy cũng là người, và anh ấy có gia đình. Khi tôi đọc [kịch bản], tôi bắt đầu xem xét các lí do khiến anh ấy trở thành như bây giờ – một người phản xã hội, một người tự phụ, một người có niềm tin mù quáng.”
Đây là vai phản diện đầu tiên của Lương Triều Vỹ. Trong hai năm qua, anh đã nhiều lần nghĩ đến việc nhận một vai diễn khác với kiểu vai thông thường của anh, anh đã nhận được nhiều lời đề nghị từ khắp nơi trên thế giới, nhưng cuối cùng lại từ chối chúng vì cảm thấy thiếu sự kết nối với kịch bản hoặc nhân vật. Anh cho rằng, làm phim là “một loại định mệnh,” và Wenwu xuất hiện với vai trò khó mà phủ nhận – góp phần tăng thêm sự hiện diện của điện ảnh Châu Á bằng việc tham gia phim siêu anh hùng người Châu Á đầu tiên của Marvel. Anh chia sẻ: “Khi đạo diễn Destin Daniel Cretton lần đầu giới thiệu vai diễn cho tôi, anh ấy nói rằng nhân vật phản diện này có nhiều lớp tính cách, và hi vọng tôi có thể tham gia [phim]. (Hai người đã thảo luận hơn 1 giờ đồng hồ để đưa ra những điểm phù hợp với nhân vật.) Tôi đã nhận vai diễn này vì đạo diễn. Tôi cảm giác nó phù hợp [với mình]. Hơn nữa, đây còn là loại vai tôi chưa bao giờ diễn, một nhân vật siêu phản diện người Châu Á. Một cơ hội để làm gì đó cho Châu Á. Tôi đã nghĩ là, tại sao không?”
Ta dễ dàng nhận thấy Lương Triều Vỹ đồng điệu với các nhân vật của mình nhiều ra sao. Sức hấp dẫn trên màn ảnh của anh là nhờ vào khả năng biểu đạt những cảm xúc kìm nén một cách thành thạo, và chúng vô thức khuấy động tâm trạng của người xem. Lấy ví dụ như câu thoại đơn giản trong trailer Shang-Chi “Hãy cẩn thận khi nói chuyện với bố, nhóc à” vừa bộc lộ sự đe dọa, vừa chứa đựng tình cha con. Sự đa dạng sắc thái đó đến từ kinh nghiệm dày dạn cùng khả năng biến nhân vật hư cấu thành người thật mà khán giả xem phim có thể đồng cảm. Anh cho biết: “Tôi cảm thấy rằng, thay vì đi thuyết phục người khác, trước tiên, ta cần là người tin tưởng bản thân mình. Và, để tin vào vai diễn, ta cần nghĩ ra câu chuyện của nhân vật, càng chi tiết càng tốt. Nhân vật thích ăn gì? Anh ấy được dạy dỗ điều gì? Anh ấy sẽ nói điều gì khi đến thăm nhà ai đó? [Nghĩ về nhân vật] như là một người thật như tôi và bạn, có sở thích thế nào. Ta cần phải [suy nghĩ] vô cùng chi tiết [về những điều đó].”
Đây thường là một quá trình kéo dài, Lương Triều Vỹ không ngần ngại khi thừa nhận điều đó. Ít nhất một tháng trước khi phim bắt đầu, anh sẽ suy nghĩ và nghiền ngẫm nhân vật của mình 24/7. Anh chia sẻ: “Tôi sẽ đọc kịch bản hoặc nhân vật của mình 500 lần trong đầu, và tự thêm vào nhiều chi tiết hơn. Sau đó, đột nhiên, vào ngày quay, một cú “bấm nút” và tôi trở thành nhân vật. Điều này không đoán trước hay tính toán được, mà chỉ là thói quen của tôi, tôi đoán vậy.”
Anh bật cười vui vẻ khi nói về những cảnh chiến đấu trong Shang-Chi: “Ban đầu, khi tôi nói chuyện với Destin, anh ấy nói rằng tôi không cần phải chiến đấu vì tôi có “những chiếc vòng.” Nếu được biết sớm hơn, tôi sẽ tập luyện để đáp ứng các yêu cầu về thể chất của vai diễn. Đó chắc chắn là thử thách lớn nhất của tôi khi diễn Wenwu.” Đó là tôn chỉ cá nhân của anh khi đóng phim: tự mình thực hiện các cảnh quay, nếu có thể. Ví dụ như khi đóng trong The Grandmaster, anh đã dành bốn năm học và luyện tập kung fu, thậm chí bị gãy tay hai lần. Anh nói: “Đây là cách để phát triển vai diễn tốt hơn, cũng như tăng cường sự tự tin. Nó giúp tôi thực sự nhập tâm vào nhân vật. Tôi luôn rất thất vọng khi không thể làm tốt những gì được yêu cầu, vì vậy tôi luôn cố gắng hết sức mình. Tôi nghĩ đó chắc là “cái tôi” của tôi.”
Tâm tình của người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh rất dễ nhận thấy. Nó hiện diện trong cảm giác kích thích độc nhất vô nhị đến từ sự thỏa mãn và hài lòng, khi người đó biết rằng mình đã thực hiện được một màn trình diễn xuất sắc. Những màn trình diễn như vậy cần kĩ năng và kinh nghiệm, và chúng thúc đẩy ngay cả một diễn viên gạo cội như Lương Triều Vỹ làm tốt hơn trong mỗi lần diễn. Anh nói, “So sánh sự thể hiện của tôi trong A City of Sadness và The Grandmaster, chắc chắn tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều ở phim sau. Giống như khi nhìn lại những vai diễn đầu tiên của mình, ta nhận ra rằng lúc xưa ta không có cách nào diễn được như bây giờ. Sự tiến bộ sẽ mang đến ngày càng nhiều niềm vui hơn vì ta kiểm soát được [các kỹ năng của mình] nhiều hơn trước.”
Diễn xuất dường như là hoạt động nhóm duy nhất mà Lương Triều Vỹ chịu làm. Anh là kiểu người cô đơn, và thích ở một mình. “Chỉ vì tôi thích diễn xuất hơn,” anh khẳng định như vậy. Nét buồn bã, hướng nội trong các vai diễn của anh hẳn là có nhiều liên hệ với cuộc đời của anh. Khi anh lên 8, cha anh rời bỏ gia đình, điều này khiến sự hướng ngoại trong tính cách của anh sau này hầu như không phát triển. Ở những năm 60, việc li hôn thường không phổ biến, nhất là trong các gia đình Trung Quốc truyền thống, và rất khó để một đứa trẻ khi đó có thể dễ dàng tâm sự về một chủ đề cấm kị như vậy. Đó là lí do tại sao anh không phải là người nói nhiều, cả bây giờ cũng vậy.
Sự yên tĩnh đã trở thành một phần của anh, và nó rõ ràng mang lại cho anh sự bình yên. Anh chia sẻ, “Ở một mình khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ngay cả trong các môn thể thao tôi chơi, tôi cũng không thích các môn mà mọi người cạnh tranh để giành vị trí [của nhau], như các môn thể thao đồng đội. Vì vậy, nếu bạn để ý, tôi luôn chơi các môn thể thao như lướt ván, trượt tuyết, đạp xe leo núi, chèo thuyền, những môn mà tôi có thể tự chơi một mình.”
Khi bàn đến việc đóng phim, sự hứng khởi lại bùng lên nơi anh. Anh tiết lộ một chút về TV series nói tiếng Anh sắp tới mà anh tham gia: “Chắc vì tôi vào nghề trên truyền hình, và với trải nghiệm vui vẻ khi làm việc với Marvel lần này, ý tưởng về sản xuất [một phim truyền hình] nghe thật thú vị.” Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, quá trình quay phim sẽ diễn ra vào năm sau, tại Vancouver. Anh bổ sung, “Thử nghĩ về việc sáng tạo này xem!” với khuôn mặt sáng ngời. Người ta thường nói, bạn có thể già đi nhưng không bao giờ lớn lên – và niềm đam mê như con trẻ chính là điều khiến anh thấy vui vẻ khi sống.
Anh nói, như nhắn gửi cho tuổi 20 của chính mình: “Ta chỉ có thể tận hưởng từng phút giây sống khi ta không để bất kì điều gì được gắn mác là “tồi tệ” ngăn cản ta thực sự trải nghiệm nó. Tại sao ngày nắng là ngày vui, còn ngày mưa là ngày buồn? Chỉ do trong đầu ta nghĩ vậy thôi. Nếu tuyết là lãng mạn, vậy tại sao ta không cảm thấy như vậy về mưa? Không có thứ gì đứng yên cả, và con người cũng vậy.”
Nguồn: Elle Singapore
Xem thêm các bài viết khác tại: Tuanlalarme