Sáng nay dậy sớm, một sáng cuối tuần không có nắng, cửa sổ trời của căn hộ áp mái là một màu trắng đục của bầu trời nhiều mây. Một buổi sáng như này nghe Neurosis thì thật tuyệt, lại vẫn là mở màn bằng bản nhạc “Falling Unknown”, bị nghiện bản nhạc này, nghe vừa quằn quại, dồn dập từ tiếng Vocal, đến tiếng nhạc, những âm thanh như chạy, như bám đuổi, như sự rơi không bao giờ dứt “Falling through a world unknown”, đang đuổi gấp của tiếng trống, thì tự nhiên có tiếng violon xen vào,như sự cầu hồn, nghe ai oán, và rệu rã, phân tích ra là vậy nhưng mà bản nhạc là một bản phối tuyệt vời, một sự đau đớn dằn vặt tuyệt đẹp, càng nghe càng không thể tin được cảm xúc mình đạt được. Thật là một bản nhạc cho một sáng như này.

Dạo này sống điều độ, không facebook, không đi chơi, không thức đến sáng, rảnh là lại đọc sách, xem phim, viết. Cuộc đời lúc này dầu khá tệ, nhưng mà cuộc sống không đến nỗi nào, kiến thức thu nạp càng nhiều càng ít, mình cứ nạp vào đầu càng nhiều kiến thức thì tôi càng nghĩ không biết để làm gì, không biết có tác dụng gì sau này không? Lại mới đi mua thêm 1 quyển sách, đặt hàng trên amazon 1 quyển nữa, tiền có hết thì vẫn có tiền đâu đó để mua sách, sách, sách… chẳng biết đó có phải thứ phù phiếm nữa không? Đang tính mua cái Kindle nhưng mà chưa biết nên mua loại nào, chắc mua loại classic nhất là được, chứ nếu nó còn kiêm thêm cả nghe nhạc, lướt web thì còn gì là máy đọc sách nữa?

Làm cốc cafe pha fin, và ăn ngũ cốc với sữa, trưa thì ăn salade có rồi, tập tí thể dục, củng cố lại cơ bắp đang bi nhão vì lười. Nhạc đang chay đến bài The Tide, cũng của Neurosis, sau bài này sẽ đổi sáng nghe Radio của Spotify, 2 bài vật vã cho một buổi sáng là đủ, như thể ắc quy đã được nạp đầy. Sau đấy sẽ nghe CCR một ban nhạc classic Rock, R&B và country. Sống chỉ như này là thấy vui, nghe nhạc cả ngày, nhìn trời qua khung cửa sổ, và viết linh tinh, mọi thứ tự biên tự diễn trong những nhịp phách của bản nhạc lớn của đời.

Facebook Comments Box

Comment