Có lẽ khi Zack Snyder được mời vào vị trí “mastermind” cho vũ trụ điện ảnh mở rộng DC, ông không bao giờ ngờ được rằng, ông lại có một tác phẩm điện ảnh lận đận, bi kịch, nhưng hạnh phúc như Justice League mới được ra mắt toàn thế giới vào ngày 18.3.2021. Nó bi kịch vì nó được thai nghén trong thời điểm con gái của ông qua đời, để lại trong ông nỗi đau buồn quá lớn đến nỗi ông không thể tiếp tục đấu tranh với những nhà sản xuất đang cứ nhìn vào MCU như một tấm gương và thúc ép DCEU phải lớn nhanh đến tội nghiệp. Ông từ bỏ, để rồi một tác phẩm “rác” ra đời, khiến người hâm mộ phẫn nộ và đau xót. Nhưng trong sự phẫn nộ và đau xót đó, niềm hạnh phúc đến với Zack chính là người hâm mộ đã không bỏ ông, đã không chấp nhận “tầm nhìn hạn hẹp”, không chấp nhận sự “phá hoại” của Joss Whedon. Để rồi, những dòng hastag đầu tiên ra đời #releasethesnydercut, một cuộc kêu gọi chữ kí của người hâm mộ, để đòi lại cho Zack Snyder những gì ông đã bị bỏ lại.


4 năm đấu tranh của người hâm mộ với tất cả tình yêu to lớn dành cho ông, và cho những nhân vật mà ông đã xây dựng trong Man of Steel, Batman v Superman: Dawn of Justice. Người ta nói sao vũ trụ đó đen tối quá, u ám quá, nhưng với một người đã làm ra những siêu phẩm như 300, như Watchmen, đen tối và u ám là điều hiển nhiên vì Zack Snyder muốn xây dựng một vũ trụ nơi mà những nhân vật mang tính biểu tượng của văn hoá đại chúng xuất hiện với những xung đột mang tính triết lý cao về sự tồn tại, về Chúa trời, về tôn giáo hơn là đơn thuần chỉ là những yếu tố giải trí thông thường, và hơn hết, tôi nghĩ, ông muốn xây dựng một thế giới khác với thế giới của MCU – vốn mang màu sắc rực rỡ, tươi sáng và vui. Và vũ trụ đó của Zack đã có những người yêu mến ông chân thành, họ thuê hẳn Billboard ở quảng trường thời đại để đòi công lý cho ông, họ thuê trực thắc mang theo dòng chữ #releasethesnydercut tại Comic Con… Họ đã làm điều đó với một sự cứng đầu, một niềm tin mù quáng và một tình yêu thực sự.


Cuối cùng, những kẻ cứng đầu đó đã chiến thắng, họ đã được xem Justice League của Zack Snyder, có thể thấy được một phần nào bóng dáng của bộ ba phim về Justice League mà Zack Snyder ấp ủ. Có lẽ chúng ta sẽ rất tiếc nuối vì thấy rằng tầm nhìn của Zack hay như vậy mà lại bị dừng lại và không thể tiếp tục phát triển nữa. Nhưng dù gì, cuối cùng, cái cảm xúc của chúng ta có khi khung hình FOR AUTUMN hiện ra là một cảm xúc như thể chúng ta về nhà và gặp lại những điều quen thuộc.


Đừng nhắc đến năm 2017 với kẻ phản diện vĩ đại Warner Bros. nữa, hãy nhắc đến 2021 với kẻ phản diện vĩ đại Darkseid, tay sai của hắn Steppenwolf và những nhân vật yêu quý của chúng ta. 4 tiếng phim cho 6 nhân vật không quá dài, nó cần thiết để một vũ trụ điện ảnh còn “non trẻ” có đủ độ dày cần thiết để mỗi nhân vật có thể tự giới thiệu mình cho khán giả hiểu, thông cảm, và chấp nhận động cơ của nhân vật. 2 tập Avengers công lại cũng đã gần 6 tiếng đồng hồ, 1 bộ phim 2 tiếng, cho những nhân vật nổi tiếng nhất DC há lại đòi chỉ vọn vẹn 2 tiếng sao? Những câu chuyện nực cười.


Trong 4 tiếng đầy mãn nhãn của Zack Snyder, ta thấy phong cách quen thuộc đôi khi hơi thái quá trong việc sử dụng Slo-motion, thứ đặc sản đã khiến cho những bộ phim như 300 hay Watchmen tạo được những khoảng khắc mang tính bùng nổ. Có lẽ sau vài năm không làm phim, ông đã hơi nhớ những phân doạn slo-mo một chút. Nhưng không sao, trong một tổng thể dày dặn, nơi những nhân vật không còn bị hời hợt và bị nhồi nhét những lời thoại vô nghĩa hay câu “tiếng cười” một cách nực cười, Justice League của Zack Snyder mang đến sự chóng ngợt trong sự trầm lắng, mang đến tính giải trí cao trong một câu chuyện giàu cảm xúc của những nhân vật còn non trẻ như Flash hay Cyborg. Bộ phim bắt đầu ở nơi Batman v Superman kết thúc, cái chết của Superman đã mang đến một sự tang thương cho thế giới loài người, đặc biệt là Bruce Wayne, một Batman điềm tĩnh và chín chắn, nhận ra mối đe doạ cho Trái Đất và thấu hiểu sự mất mát to lớn, đã cố gắng tìm kiếm những siêu anh hùng khác để tạo thành một nhóm có khả năng bảo vệ trái đất.


Bên cạnh đó ta tìm thấy lại một Wonder Woman mà ta đã mất trong Wonder Woman 1984, ta có một Flash không nhí nhố vô bổ, tào lao vô lối, ta có một Cyborg, trái tim của bộ phim, người mang tính gắn kết và thúc đẩy câu chuyện phim… Không còn những thảm hoạ hình ảnh và lời thoại kinh khủng mà ta từng xem phải như gặp phải ác mộng, mà ở đây là cơn ác mộng của chính Batman được Zack thể hiện rõ hơn chi tiết hơn ở chương 7 Epiloque của bộ phim điều khiến cho ta thấy hối tiếc nếu như tầm nhìn của Zack không tiếp tục được thể hiện thành điện ảnh trong 2 phần phim tiếp theo mà Zack đã lập kế hoạch trước khi bị chính những người mời ông – WB. về dập tắt.
“You spoke” – Lois Lane nói với Superman – đứa con trai của gã nông dân ở Kansas, anh nói “anh có cơ hội thứ 2, anh sẽ không bỏ phí nó” như thể Zack đang nói với chính mình. Đúng vậy, Zack đã lên tiếng, ông nói ông có một bản phim đã gần như hoàn thiện mọi cảnh quay, ông có cơ hội thứ 2, ông đã không hoài phí nó.


Justice League của Zack Snyder là của chúng ta, của những người có niềm tin mù quáng, của Autumn, đứa con gái xấu số của ông, và của chính Zack, người có một trái tim ấm áp mà hầu hết những ai làm việc với ông đều chia sẻ như vậy. Chính vì vậy, tôi yêu phim một cách vô điều kiện, vì phim này còn hơn cả một tác phẩm, nó là một hành trình của tình người.

Facebook Comments Box

Comment