Dạo này, việc muốn viết vớ vẩn dâng cao mãnh liệt như thể hệ thần kinh bị tiêm Adrenaline vậy. Trong đâu những tạp văn luôn luôn xuất hiện ở mọi nơi trước mọi sự vật liện tượng. Ví dụ như nếu đang đứng chờ đèn đỏ để qua đường trong trời mưa tầm tã của tháng 9 buồn, không có ô che đầu, khoác ngoài cái áo da màu nâu xỉn đã cũ và sờn, trong đầu tôi chợt hiện lên những câu tản mác về những chiếc ô đang được cầm trên tay của những người đang đứng đợi đèn đỏ với mình, còn tôi, không có ô, những giọt mưa đầu thu không khép nép, dạn dĩ rơi xuống làm mái tóc đen đã có vài sợi bạc của một cậu thanh niên 26 tuổi là tôi ướt đẫm, chiếc áo da bắt đầu chuyển sang màu đen khi nước thấm vào chất liệu da thuộc, tôi cứ như đang bị lột trần, và chiếc ô, không chỉ đơn giản là một vật che mưa, mà còn là một vật để che đậy, khiến người cầm ô không cảm thấy như đang lõa thể giữa đồng loại, không đang ở một phòng tắm công cộng mà các cánh cửa đều được làm bằng kính trong suốt… 

Vậy đấy, những ý nghĩ bất tận như thế cứ tuôn chảy như bản thân 1 cơn mưa thu vậy. Và tôi luôn mong lúc đấy, khi những ý tưởng văn vẻ xuất hiện giá mà có một cái máy có thể đọc được sóng não và tự chuyển những tín hiệu sóng não đang hoạt động mạnh đó của tôi thành chữ viết để tôi không lỡ mất các ý tưởng xuất hiện thường xuyên của mình mà đôi khi một trong số chúng có thể giúp tôi hoàn thành tham vọng tôi đang đeo đuổi. Rốt cuộc ý nghĩ vẫn cứ nằm nguyên ở một dáng mù mờ như đám sương sớm vậy, biết là nó ở đấy như khi chạm vào đám sương đó chẳng có gì xảy ra, chẳng có vật chất gì cụ thể để cạm thấy bằng da thịt, ngoài một chút mát lạnh như những rung động còn xót lại của những tế bào não. Lại nhớ đến thầy giáo tôi hồi cấp 3, thầy không đi được xe máy nên hôm nào đi dạy cũng phả i đi xe ôm đến trường dù nhà khá xa mà lương giáo viên thì chẳng được bao nhiêu, thầy bảo thầy không đi được xe máy vì đầu thầy lúc nào cũng nghĩ, rất nhiều suy nghĩ, nên thầy không thể tập trung vào những việc đại loại như lái xe. Thầy là nhà khoa học việc nghĩ của thầy mang tính học thuật và có lẽ được nể trọng vì sự tận tâm với công việc, với nghiên cứu của mình. Còn tôi, một cậu thanh niên 26 tuổi, lông bông, không có định hướng rõ ràng cho tương lại, cho nghề nghiệp của mình mà lúc nào cũng mơ màng, cũng văn vẻ và thơ thẩn, cái suy nghĩ của tôi mà tôi cứ bị tắc vào đấy, tràn đầy trong đầu như những trận mưa rào đầu mùa khiến Hà Nội không thể thoát nước, bản thân cái suy nghĩ đấy dường như vô dụng, vô ích và vớ vẩn. Những hệ quy chiếu khập khiễng, mỗi người có một hệ quy chiếu riêng, bản thân việc định giá suy nghĩ đã trở thành không ổn, tôi sẽ tự bao biện cho mình vậy, tôi nghĩ mình là kẻ bao biện giỏi, một người luôn biết cách định giá bản thân một cách vị kỉ nhất.

Facebook Comments Box

Comment