Hôm nay Lyon mưa tầm tã, mưa nguyên cả ngày, 2h đêm và những hạt mưa nặng nề cứ rơi chậm trên mái nhà căn phòng tôi ở. Tôi có thể cảm nhận rõ sự nằng nề mệt mỏi của mưa, những hạt mưa cứ rơi chầm chậm, như thể trọng lực của trái đất đang tăng lên, còn mưa thì chẳng muốn tiếp tục rơi nữa trong những ngày đầu đông này. Lâu lắm rồi, tôi mới lai được nghe cái tiếng rơi quen thuộc mà suốt cả quãng thời gian sống ở Hà Nội tôi đã nếm cái vị ồn ã mà buồn, tiếng gào thét nuốt mọi âm thanh khác của mưa rơi trên mái nhà. Ở nhà tôi đó, trong những đêm mưa như này tôi thường bật to nhạc của mình để nó hòa với âm thanh của đêm, như cùng với tiếng mưa chơi trò kéo co, còn tai tôi là cái vạch phân định thắng thua của mưa và nhạc.Mưa rào thì nhạc thua, còn mưa như này, lả lướt mà nặng nề thì mưa thua. Mùa đông đến rồi, tôi thấy hơi thở của mùa đông sau gáy, đang thổi tới làm cơ thể của mình run lên trong những tiếng thở dài của mưa, âm nhạc của Maybeshewill đang như cơn gió, xoay tròn bên trong tôi như những quầng xoáy như muốn nở bung, muốn thoát ra ngoài muốn đẩy hết cơn ớn lạnh đang kéo đến từng giây phút.

Tháng 11 đang trôi đi nhanh như một ngọn nến cháy hết trong một đêm sâu, nhanh như giọt lệ chảy buổi ban chiều. Những cơn mưa, những chiếc lá vàng cuối thu rụng nốt. Gió thổi mạnh lá rơi đầy, phủ kín nhưng con đường, những chiếc lá mỏng tanh, mất hết mùa xanh của máu, chỉ còn lại những đường gân, một máu vàng xám đứt gẫy, chúng vun lại, chúng tản ra bởi gió, bởi chân người, bởi những chiếc oto lướt qua đầy vội không khí, lá trong cái kiếp long đong cuối cùng của phận mình, trôi dạt trong nắng vàng, trong mưa nặng, trong gió trong bão trong tiếng đọc mạnh mẽ của ca khúc “Not for want of trying”. Khi tháng 10 là tháng của mùa thu màu xám, thì tháng 11 là tháng của âm nhạc, âm nhạc chảy trong mọi thứ trên đường, âm nhạc của những chiếc lá rơi xiên xiên bởi gió, vẽ ra những khoang nhạc trên đất, âm nhạc trong những cơn mưa buồn của tháng 11, âm nhạc trong hơi thở mạnh của trời đất, những cơn gió giật, thổi tung mọi thứ, con người cứ phải cúi đầu, lầm lũi về phía trước trong tiếng hòa thanh của gió. Âm nhạc trần mộc của những cái cây già đang ầm ì rên rĩ vì những đứa con của mình, những chiếc lá đã rời đi, đã xa đi trong sự xơ xác của nắng thu, của mưa thu, của gió thu. Âm nhạc như tiếng nghẹn ngào của mùa thu khi đông buồn đang ùa đến không vị tha, không nhân nhương, không lịch lãm như một quý ông mà dị dạng như một gã quỷ lùn trong “Holy Motors”, leo vội đến đánh cắp mùa thu đi, để lại trống hơ trống hoắc trên những tán cây, trên những khung cửa sổ những nhánh đời trần trụi. “Nobody knows anyone else ever”, tháng 11 của những cái nhìn khôgn thân thiện, những cái bắt tay lạnh lẽo, những bóng người vội vã trên đường, tháng 11 buồn như một bản phối của Sigur Ros.

Mưa vẫn rơi, vẫn nặng nề buồn bã trong nhịp điệu vội vàng của Maybeshewill, như cậu bé Pink trong The Wall tôi làm cho mình một cái bánh quết mứt dâu, ăn trong sự u ám của trời đất, của tâm hồn mình. Và rồi những cơn mưa cũng hết, tháng 11 cũng trôi đi. Tháng 12 lại đến, tôi chỉ mong sẽ mang đến tuyết, cái trinh trắng của trời và sự bẩn thỉu của đất, tôi lại thấy trời đất giao hoan trong tiếng thở khò khè của cổ họng xưng vì lạnh. “Little smoke” của This will destroy you sẽ giúp tôi mê đắm để nhìn tháng 11 đi.

“Tôi đi vội vã, trong cơn mưa tầm tã của tháng 11, tôi đi tìm cho mình cái khăn tôi đánh mất 1 năm trước, khăn để làm gì, để vun tóc mình lên cho khuôn mặt im lìm trở nên sáng hơn 1 chút, Sigur Ros đang chơi Takk, trời đang chơi bản nhạc mưa, còn tôi đang nhảy điệu valse của đôi chân tàn tạ.”

Facebook Comments Box

Comment