Ngồi nghe mưa trong một quán bar có cửa kính nhìn ra ngoài trời và ngồi trong căn phòng của mình, nghe mưa rào rào ở bên ngoài ban công, bên dưới đường phố, ở đâu thích hơn?

Tôi không biết nữa, đã lâu rồi, cảm xúc của tôi đã không còn đeo đuổi những con mưa, không còn bắt tâm hồn mình bay theo một giọt mưa mùa hè để rơi xuống thành phố, lướt qua những khung cửa sổ để cố bắt gặp một nỗi buồn thành thị nào đó như một cặp đôi, đang hôn nhau, đang cãi nhau, đang làm tình, hay đang ôm ấp những mộng riêng trong một căn phòng chung. Hay tôi bám theo tia sáng được tán xạ thành nhiều dải ánh sáng khác nhau bên ngoài quán bar rơi xuống từ cột đèn đường, hay đèn xe máy, oto để chạm vào khuôn mặt của những con người hối hả dưới mưa, một cô gái đi làm về, một người đàn ông chạy xe công nghệ, một anh thanh niên ăn mặc chỉnh chu chạy vội vào một quán rượu, và đôi khi, là một cô gái ngồi một mình trên thành gờ của một tiệm ăn đã đóng cửa. Trong cơn mưa, tôi đã bắt gặp được thật nhiều người, mà với họ tôi chỉ là kẻ vô hình, còn với tôi, họ là những kẻ nuôi dưỡng cho tôi cảm xúc yêu mưa, yêu nỗi buồn thành thị, cô đơn, bất an.

Virgin Black đang chơi bài Drink The Midnight Hymn, thật quá lâu rồi, tôi mới lại bật lại những ban nhạc Black/Death Metal một thời mà tôi đắm chìm như thể đắm chìm trong tiếng kinh cầu của trời đất. Thật quá lâu rồi, tôi đã rất rất cố gắng bỏ đi rất nhiều thứ để sống với một diện mạo mới không chỉ ở vẻ bề ngoài mà còn cả tâm hồn tôi. Nếu bạn hỏi tôi vì sao, tôi có hối tiếc không? Tất nhiên tôi sẽ nói không. Thật ra thì mưa vẫn ở đó thôi, chỉ cần đợi tôi, một lúc nào đó, như tôi nay, tôi lại có lại cảm xúc với một cơn mưa. Chỉ là một cô gái nói rằng, nghe mưa ở nhà rõ và thích hơn ở một quán bar đêm. Khiến tôi nghĩ, có thật vậy không?

Sài Gòn những ngày này, rơi vào mùa mưa, ngày nào trời đất cũng rủ lòng mình xuống Sài Gòn bằng những giấc mộng ướt đẫm khiến lòng người nặng trĩu nỗi lòng của việc làm người. Tôi cũng cảm thông với nỗi buồn của Sài Gòn bằng những cơn ho và chiếc mũi cứ ậm ì không dứt. Tôi nghĩ thật lạ, tôi có thể nằm bẹp dí vì mệt với những triệu chứng đó, nhưng bên cạnh tôi cũng thấy như thể tôi cũng chỉ đang là một tâm hồn biết run rẩy trước nỗi buồn của bầu trời mỗi ngày trôi qua. Nên tôi đón nhận nó, cảm nhận nó, sống với nó và làm lành với chính trái tim mình. Để tôi vẫn có thể làm được những gì tôi muốn: tôi muốn gọi vũ trụ diệu kỳ kia giúp cho cuộc đời tôi đi qua thật nhiều những cơn mưa với trái tim trọn vẹn.

Tôi đang đi qua những ngày thử thách của đời mình. Tôi nghĩ, lại thêm một thử thách nữa cho người đàn ông có trái tim nhạy cảm và yếu đuối nhưng cố chấp này. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Thử thách không có khả năng đánh gục ta dù thế nào đi chăng nữa, nó chỉ làm ta bất an, như những cơn mưa khiến thành phố này hoang mang và buồn bã.

Có lẽ tôi cũng thích ngồi trong căn phòng của mình nghe mưa, trong tiếng mưa hoà cùng Virgin Black, thành một giai điệu thật tuyệt. Dù sao đi nữa, cuộc đời vẫn tiếp tục vậy thôi.

Comment